Cuộc gọi ngừng giữa sự im lặng, Tần Thái dựa vào đầu giường, cả đêm cô không ngủ vì suy nghĩ. Ví như vì sao nhất định cô phải đuổi Lâm Băng Băng đi, ví như vì sao Đàm Tiếu lại quan tâm đến cô ta như thế. Một đường đi từ quê nhà tới hôm nay, tuy rằng có kham khổ mà vẫn có nhiều thời gian vui vẻ. Sau khi bái nhập vào môn hạ Bạch Hà, hai người sống nương tựa vào nhau. Sau đó phải trốn đi, rời xa tất thảy yêu thương, mất mát nhưng cô không cảm thấy quá đau đớn.
Sau đó cô quen biết Sa Ưng và Đàm Tiếu, tuy Sa Ưng từng chỉ quan tâm chị Hồng, còn Đàm Tiếu xem như là người đàn ông đầu tiên của cô. Ngày thường cả ba hay làm chuyện hoang đường, nhưng cũng vơi bớt không ít cô đơn. Sau đó, cô biết Nguyệt Hiện, rồi phát sinh quan hệ xấu hổ mà vớ vẩn với Bạch Cập. Tình hữu nghị với Nguyệt Hiện tuy ngắn ngủi, nhưng cũng đã từng tồn tại.
Sau đó đoạt lấy Bạch Cập, đẩy Nguyệt Hiện vào lòng Bạch Hà. Vì thế cô hoàn toàn chôn vùi cái hữu nghị mỏng như cánh ve này và cô không hối hận. Chỉ đáng tiếc là đồng thời chôn luôn mộng tưởng hai thầy trò sẽ sống nương tựa vào nhau đến cuối đời.
Sau đó đến chuyện mẹ cô, vì cưỡng ép mà phạm phải sai lầm, lần này cô đã thật sự nếm trải đau khổ. Một đường đi tới nay, có được mà cũng có mất.
Cô quá sợ.
Cho nên không chút do dự từ bỏ sinh mệnh nhỏ trong bụng "Đàm Tiếu thích nhất", cho nên mới để ý đến quan hệ giữa Đàm Tiếu và Lâm Băng Băng đến thế sao?
Sa Ưng đi vào phòng Tần Thái, anh nhìn cô đang ngồi ở đầu giường mơ màng như đi vào cõi thần tiên. Anh đi đến ôm cô vào lòng ngực, dùng sức vò đầu Tần Thái: "Đang nghĩ gì thế?"
Tần Thái ngẩng đầu lên, nhìn anh môt lúc rồi cười thảm: "Đàm Tiếu muốn rời khỏi Tinh Tú thính."
Sa Ưng nhấp miệng gật đầu: "Anh ta gây chuyện với cô sao?" Tần Thái không nói, anh vùi đầu vào hôn trán cô: "Đều là người lớn hết rồi, còn giận với dỗi. Tôi sẽ đi nói chuyện với anh ta."
Tần Thái dán mặt vào ngực anh, gật đầu. Sa Ưng đốt một điếu thuốc, phun khói vào mặt cô làm cô ho sù sụ, anh cười xấu xa: "Có lời nào muốn tôi chuyển giúp không?"
Cô nghẹn một lúc, không thể nói lời chịu thua được. Chỉ đành hàm hồ: "Không cho anh ta đi."
Sa Ưng hơi giật mình, thì ra cô ấy thật sự có cảm tình với Đàm Tiếu.
Giữa trưa tại Tinh Tú thính.
Đàm Tiếu làm xong việc đang dọn dẹp chuẩn bị đi ăn trưa, bỗng có khách không mời mà đến. Là Tổng huấn luyện viên của trung tâm huấn luyện Thủ Vọng Giả. Tần Thái không đến Tinh Tú thính, lúc này cần phải bảo vệ cái bụng của Ứng Quả Nhi. Còn Đàm Tiếu thì không hề hoan nghênh Sa Ưng: "Làm gì?"
Sa Ưng ngồi xuống trước bàn làm việc của anh, vừa lúc đó Lâm Băng Băng cầm cơm trưa đi vào. Đàm Tiếu không quen đồ ăn bên ngoài, thường ngày đều tự mình nấu ăn. Đặc biệt lúc có Tần Thái thì anh chuẩn bị chu đáo. Mấy ngày nay giận dỗi với cô, nên lười đem cơm đến chỗ làm. Lâm Băng Băng phát hiện đến cơm hộp anh cũng không ăn được nên lúc đem cơm từ nhà thì sẽ nhiều hơn một phần. Vừa chăm sóc được cho anh vừa giúp anh tiết kiệm chút tiền.
Lúc hộp cơm đặt lên bàn, Sa Ưng thấy chất lượng này không tệ liền phát huy bản chất vô liêm sỉ, cầm lấy đũa ăn ngay. Đàm Tiếu ngồi trước bàn yên lặng chăm chú nhìn. Sa Ưng ăn hai đũa rồi mới nói chuyện chính: "Nghe Tần Thái nói anh muốn chạy à?"
Đàm Tiếu rũ mi mắt, đáp một tiếng, Sa Ưng tiếp tục gắp đồ ăn: "Lúc trước hẳn đã phí không ít tâm tư lấy lòng cô ấy nhỉ?"
Đàm Tiếu hơi giật mình, bỗng nghĩ đến những năm vừa rồi. Anh không giống Sa Ưng có thân thủ, càng không giống Bạch Cập tay cầm quyền cao. Bên cạnh Tần Thái không quá cần người như anh. Chỉ là một chức quan văn, ở nơi nói chuyện bằng thực lực như Nhân Gian mà muốn kiếm một đường đi thì nói dễ hơn làm. Vì thế anh rất thận trọng đi từng bước một. Cuối cùng anh cũng đạt được thứ mình muốn. Trợ lý riêng của Tiên Tri Tinh Tú thính, hội viên cấp A của Nhân Gian, lúc trước làm sao dám nghĩ đến bậc này?
Nhưng lòng dạ con người vốn kì lạ, để đến được đích thì can tâm luồn cúi, lúc đến được rồi thì không chịu được cảnh đần độn. Vì sao? Chính là vì anh đặt bản thân vào vị trí người nhà với cấp trên sao? Chỉ có đặt vào tình cảm, mới so được so mất, mới mong cầu bình đẳng và mới cảm thấy mệt mỏi.
Sa Ưng gắp một miếng thịt thảy vào miệng: "Nếu anh ra chiêu lạt mềm buộc chặt, thì Đàm Tiếu này, anh thành công rồi đó."
Đàm Tiếu thở ra một hơi, đẩy hộp thịt xào chua ngọt cho Sa Ưng: "Anh không hiểu đâu, chuyện không như anh nghĩ."
Anh nhất quyết khăng khăng muốn đi, lúc Tần Thái nhận đơn xin từ chức liền xé nát tan tành.
Buổi tối, anh trở về Thiên Lư Loan dọn dẹp đồ đạc, Tần Thái đứng lạnh lùng một bên. Chờ đến khi anh thu dọn xong quần áp, đưa chìa khóa cho Tang Cốt Nê, Tần Thái nói: "Anh dám đi, tôi sẽ giết ch/ết Lâm Băng Băng."
Mọi người bao gồm cả Thông Dương Tử đều nhìn cô, đây không phải là dùng lý trí để nói chuyện mà là chơi xấu. Đàm Tiếu thật sự không dám đi, nhìn ánh mắt đó của cô giống như lúc gần giết Thông Dương Tử. Trong tay cô không có dao, nhưng sát khí lạnh đến thấu xương.
Anh tin tưởng không chút nghi ngờ rằng bây giờ Lam Trù sẽ thật sự ra tay. Người con gái này đã trở nên đáng sợ như thế.
Quan hệ của hai người càng lâm vào bế tắc. Tần Thái sẽ không dễ dàng xin lỗi, Đàm Tiếu cũng lần đầu kiên trì. Sa Ưng lắc đầu, anh đứng sau Tần Thái đưa ra kiến nghị: "Yến Tiểu Phi này tuy rằng là đồ đệ của Yến Trọng Hoan, nhưng tính tình đơn thuần. Lấy khả năng của cô, muốn thu phục hắn không khó. Nếu ý Đàm Tiếu đã quyết thì không bằng...."
Cô quay đầu lại nhìn anh, anh lại nói: "Để Đàm Tiếu đào tạo Yến Tiểu Phi mấy ngày, rồi thay thế vị trí của anh ta. Sau này nếu cần thì có thể dùng hắn để kiềm chế Yến Trọng Hoan."
Anh quả là người đàn ông cực kì lý trí, có lẽ sau khi chị Hồng chết, những nhiệt tình trước kia đã nhạt nhòa. Bây giờ ở bên Tần Thái cũng chỉ như là phụ tá, chỉ nói chuyện sách lược và không nhắc đến tình cảm. Tần Thái không nói lời nào, anh nắm lấy tay cô giọng dịu dàng như lời từ đáy lòng: "Tình cảm của Huyền thuật sư cũng phải chú ý đến duyên phận. Duyên tới thì sống đến già, duyên đi thì vạn sự hết. Đừng cưỡng cầu."
Duyên tới thì sống đến già, duyên đi thì vạn sự hết. Hai chữ cưỡng cầu rất nhiều người nói đến, người nghe cũng nhiều, nhưng có bao người thật sự hiểu?
Lúc Yến Trọng Hoan đến gặp Yến Tiểu Phi, thấy quan hệ giữa hắn và Tần Thái không có gì tiến triển, lại giáo huấn một trận, mặt Yến Tiểu Phi đỏ lên mà không dám cãi lại. Hắn tôn kính Yến Trọng Hoan và coi như cha ruột. Yến Trọng Hoan cũng biết, xem ra đồ đệ này của mình không thể đi theo con đường này. Nhưng sau khi nghe chuyện của Thiên Lư Loan, hắn lại đổi ý.
Nói ra thì Đàm Tiếu là người nào? Với cái tính âm dương quái khí như Thông Dương Tử mà hắn có thể trở thành trợ thủ đắc lực, huống chi là Tần Thái? Có người như vậy bên cạnh thì Yến Tiểu Phi làm sao phát triển được.
Hắn vỗ vỗ vai Yến Tiểu Phi: "Chúng ta là thầy trò, sao sư phụ lại để người khác chắn đường con được."
Yến Tiểu Phi không hiểu, Yến Trọng Hoan cười nhếch mép. Bề ngoài của hắn không tệ, cười như thế càng thêm gió trăng: "Báo cáo hành tung của Đàm Tiếu cho sư phụ, cần phải thật cẩn thận, phát hiện kẻ nào đáng nghi thì lập tức dừng tay."
Bỗng Yến Tiểu Phi hiểu sư phụ hắn định làm gì: "Sư phụ, sinh hoạt cá nhân của Tần Thái rất hỗn loạn, tên kia chắc chắn không đơn giản chỉ là trợ lý. Sư phụ..."
Yến Trọng Hoan bảo hắn im: "Sư phụ không chờ con dạy."
Mấy hôm nay Đàm Tiếu ít đến Tinh Tú thính, Tần Thái cũng không có thời gian để quản anh, Ứng Quả Nhi sắp sinh rồi.
Là thai đầu nên phải cẩn thận hơn. Tuy trong biệt thự đã có đủ bác sĩ, thỉnh thoảng Tần Thái vẫn xem xét kĩ lưỡng, sợ có người làm khó dễ. Nếu đến Tinh Tú thính thì cô sẽ để lộ cái bụng to, cùng Lục Thiếu Hoài đi đi lại lại tham gia vài cuộc họp. Hội nghị lần này kết thúc đúng giờ trưa, Lục Thiếu Hoài muốn đưa cô đi ăn cơm. Đi ngang qua văn phòng Đàm Tiếu thì cô liếc mắt một cái.
Nhìn thấy cơm trưa của Đàm Tiếu rõ ràng là tự nấu, đường đường là Tiên Tri, chút bực bội này không đáng, sẽ làm nhục thân phận và cô không rảnh để lo. Cô theo bản năng đi vào văn phòng của Lâm Băng Băng, chỗ này là văn phòng chung, chỗ của cô ta nằm ở gian thứ ba. Tần Thái nhìn lướt qua liền phát hiện cơm trưa hai người giống nhau, hơn nữa còn chia một cái trứng vịt muối.
Ánh mắt cô nhìn Lâm Băng Băng rét lạnh làm cô ta thấp thỏm, may có Lục Thiếu Hoài đi đến dịu dàng hỏi: "Làm sao vậy?"
Giọng nói Tần Thái rất bình tĩnh: "Không có gì?"
Ba chữ này, là nhìn Lâm Băng Băng nói.
Buổi chiều, chưa đến thời gian tan tầm của Tinh Tú thính, Tần Thái đã quay lại một chuyến. Lý trí cho cô biết lúc này nên bảo vệ Ứng Quả Nhi. Nếu cô ta có chuyện gì thì sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Nhưng để khống chế bản thân thật rất khó, cuối cùng cô vẫn quay về đây.
Đi vào phòng trợ lý, Đàm Tiếu đang ngồi trước máy tính, tuy anh muốn đi nhưng vẫn phải hoàn thành các công việc trước mắt. Anh đang xét duyệt các hóa đơn mua sắm tháng này. Nhìn thấy Tần Thái lập tức trưng gương mặt công nghiệp lạnh nhạt ra: "Tiên Tri đại nhân có gì giao phó?"
Cô đóng cửa lại, lấy hết đồ nhét giả bụng to trong áo ra ném lên sô pha rồi dùng hết sức nắm cổ áo Đàm Tiếu. Anh rất quen với việc tính cách cô thay đổi thất thường gần đây, anh có cả trăm cách có thể giúp cô giải tỏa cảm xúc, nhưng giờ anh không quan tâm nữa. Vì sao tôi lại cứ phải chiều cô? Lúc nào cũng thế, cả ngày cả đêm thì tôi cũng biết mệt mà. Ý anh thật sự đã quyết.
"Tôi sẽ điều Lâm Băng Băng đi, hơn nữa anh không được liên lạc với cô ta." Cô nhắc lại đề tài này, Đàm Tiếu vẫn rất bình tĩnh: "Cô ấy là bạn tôi, cô không có quyền quyết định chúng tôi có liên lạc hay không. Tôi sẽ nộp đơn từ chức lên bộ Nhân sự, Nhân Gian có quy định sau ba lần xin từ chức mà không được thì bộ Nhân sự sẽ trực tiếp xử lý."
Anh hiểu biết quy định của Nhân Gian nhiều hơn cô. Lần này không cho anh đi, anh càng phải đi.
Tần Thái không biết lúc đó gương mặt mình dữ tợn đến mức nào, nhưng cô quả thật sắp phát điên rồi: "Đàm Tiếu, anh muốn chạy sao, trừ khi tôi hoặc là anh chết!"
Đàm Tiếu nhẹ nhàng đẩy tay cô ra, trong ánh mắt có sự thương hại: "Đã không thể nói lý với cô nữa rồi, cứ tiếp tục sống một mình với thế giới của cô đi, Tiên Tri."
Tần Thái đánh anh một trận, tiếng động bên trong khiến mọi người sợ hãi. Đến khi cô mang cái bụng lớn mở cửa đi ra ngoài, bọn họ lại giả bộ như không có chuyện gì, chỉ có Lâm Băng Băng vội vàng chạy vào văn phòng Đàm Tiếu.
,
Huyền thuật của Yến Tiểu Phi tuy rằng lý luận nhiều hơn thực tiễn, nhưng vẫn đủ để xưng là thầy. Sa Ưng cũng chỉ như là cấp nhập môn so với hắn, huống chi là người chẳng có thể lực cũng như pháp lực như Đàm Tiếu?
Dù sao hắn nhàn rỗi không có việc gì làm, để tâm đến hành tung của Đàm Tiếu liền trở thành việc chủ yếu. Trước kia Đàm Tiếu đi cùng đường với Tần Thái đến Tinh Tú thính rồi về Thiên Lư Loan. Bây giờ ngày càng ít về hơn. Nhưng tai mắt của Nhân Gian ở thành phố này rất nhiều. Giống như mỗi khi hắn tiếp xúc gần với quản lý của Nhân Gian phát hiện bọn họ đều dùng pháp chú hộ thân. Mặt khác Tần Thái có cử cương thi đi theo bảo vệ Đàm Tiếu không thì hắn cũng không dám manh động.
Mấy ngày nay, bà của Lâm Băng Băng tổ chức tiệc mừng thọ ở quê nhà kế bên nên cô về một chuyến. Lần trước Đàm Tiếu bị Tần Thái đánh không nhẹ, thế là cùng cô về nhà coi như đi giải sầu. Gần đây Tần Thái kè kè một tấc không rời cạnh Ứng Quả Nhi, Sa Ưng thì không quan tâm đến hai người này nữa, anh đi làm việc mà làm gì thì chỉ có những nhân viên chủ chốt biết.
Lữ Lương Bạc đang ở nhà Bạch Hà, anh vẫn luôn dò hỏi tin tức của Tần Thái. Bạch Hà thật khó xử, nếu nói cho anh biết Tần Thái đã thành Tiên Tri của Nhân Gian thì anh sẽ làm sao? Bạch Hà không dám nghĩ đến. Lữ Liệt Thạch càng sợ anh làm chuyện ngốc nghếch nên phân phó Lữ Dật theo bên cạnh.
Mà đúng lúc này, Lữ Lương Bạc nhận được một cuộc điện thoại: "Lương Bạc, chú Yến biết con vẫn luôn hỏi thăm chuyện của nha đầu Tần Thái kia. Bây giờ có một số người biết rõ ràng những năm nó rời đi hơn cả người của Trật Tự."
Lữ Lương Bạc nắm chặt điện thoại: "Là ai?"
Đầu bên kia, giọng nói Yến Trọng Hoan không nhanh không chậm: "Là trợ lý ở bên cạnh nó mấy năm nay."